Không phải HỌ khác đi, mà chính là BẠN

Có một thời gian, tôi bắt đầu không còn đọc những tờ báo mà cách đó ít lâu tôi vẫn đọc nữa. Tôi thấy nó dần mất chất, rồi hời hợt đi. Tôi thấy thất vọng vì việc đó và dừng việc đọc.
Có một thời gian, tôi không còn nghe thứ âm nhạc mà tôi cách đó vài năm, tôi đã tua đi tua lại nữa. Tôi thấy nó không còn được như ngày xưa, tầm phào và có phần hơi nhảm nhí.
Có một thời gian, tôi nhìn lại những gì mình đã làm trước đây và tự cười, cho rằng mình đã-thật-ngu-ngốc.
Không phải HỌ khác đi, mà chính là BẠN
Không phải HỌ khác đi, mà chính là BẠN
Nhưng, nếu bạn hỏi tôi, nếu được quay lại thời gian, tôi có đọc những tờ báo ấy không, nghe những sản phẩm âm nhạc đó không, hay làm những việc làm đó không, câu trả lời của tôi vẫn sẽ là CÓ.
Bởi một cách đơn giản, tôi của THỜI ĐIỂM ĐÓ - là như vậy.
Bây giờ, tôi thi thoảng vẫn tự hỏi mình, tại sao "lũ trẻ con" bây giờ lại có thể cư xử như thế, có thể đọc/nghe và tôn vinh những giá trị như thế. Hay hỏi tại sao những người đã từng là bạn tôi, có cùng con đường đi với tôi, bây giờ lại trở nên khác xa tôi như vậy?
Hỏi thì vẫn hỏi, nhưng tôi đã ngừng việc phán xét, hay chê bai. grin emoticon
Bởi, họ của thời điểm đó là như vậy. Và ta, buộc phải chấp nhận điều đó.
Như cách mà chúng ta chấp nhận rằng không phải những tờ báo, những bản nhạc mà ngày xưa chúng ta đọc/nghe đang ngày càng chán đi (dù có thể thế thật :)))) Mà chỉ bởi vì chúng ta đã lớn và cần tìm đến những sản phẩm đọc/nghe KHÁC.
Và bởi vì lẽ đó, cứ mỗi lần gặp một điều gì đó khiến bản thân thất vọng, tôi đều tự nhủ, có lẽ không phải HỌ khác đi, mà đơn giản vì MÌNH đã khác.
Đơn giản vậy thôi, và cứ thế đi tiếp con đường của mình.
Tất cả sẽ khiến cuộc sống của bạn trở nên dễ dàng, và vui hơn.
[Đặng Mai Linh]