Trích dẫn Đừng tháo xuống nụ cười

1. .TIỀN – là thứ “gông cùm” cụ thể nhất mà cái nơi này dùng để dán chặt miệng của tự do lại.

2. 2.Phải đứng ở tận cùng của đỉnh cao, để thấy rằng thế giới hóa ra bé nhỏ và giản đơn như những bước đi hướng về phía trước.



3. cuối cùng trong cuộc đời, con cái cũng không ở bên cha mẹ vĩnh viễn, chỉ có hai người yêu nhau ở bên nhau, gần như 100% cuộc đời.



4. .Cuộc sống là một sự bất trắc vô hạn không ngờ đến được, nhưng nếu không có một không khí của niềm vui và mạnh mẽ, người ta sẽ chết vì tuyệt vọng trước khi bắt tay vào làm một điều gì đó tử tế hơn cái di sản của thế hệ trước để lại.

5. 5.Cuộc đời là một sân chơi khác.
Nó giống như lúc tụi mình mặc quần đùi bắn súng nước với nhau năm sáu tuổi, đùng một phát mình phải xách súng thật ra bắn nhau vậy đó. Cái bằng cử nhân của mấy bạn và CUỘC ĐỜI, về cơ bản là hai phạm trù khác nhau.
6.  6.Tôi đã khóc giữa cơn mưa, lạnh buốt hai bàn tay và giày ngập nước. Đất đỏ hóa thành bệnh dịch, lan đầy thành dòng chảy sổ từ đỉnh đồi xuống dưới kia. Một quãng đồi dài và một bầu trời bị cắt thành hai nửa trắng đen trở thành một cảnh trí không sao vượt qua được trong tôi. Ở đó. Một mình. Và lần đầu tiên thấy sự cô đơn là một thứ gì hiện hữu.
7. 7.có những đứa trẻ, đã trưởng thành trước khi làm người lớn.
8.  8.Người trẻ giận dữ không nguyên cớ bởi họ ở tuổi 17 đang dậy thì. 
9. 9.Tiếng cười có bản năng của sức mạnh nhân tính, nó tháo bỏ các rào cản, đập vỡ mặt nạ và khiến người ta gần nhau hơn - khi được cười.
10. Đời vẽ tôi tên mục đồng, rồi vẽ thêm con ngựa hồng, rồi từ đó lên đường rong chơi.
11.Dù sao thì cây vẫn nở hoa, mặt trời mọc và nếu sống thì phải hạnh phúc.
12.Tôi ghi lại tuổi trẻ của chính tôi, những mất mát đã đi hết, những ao ước dở dang, những định nghĩa nhầm lẫn và cả những gì trong tôi không bao giờ thay đổi được nữa.
13.Tuổi trẻ lộng lẫy đó giống một ngọn lửa, nó đốt hết tôi và để lại những năm tháng âm vang không đo đếm được.
 14. Có một bạn từng nói tôi nghe, nếu tớ không thể làm được việc tớ thích, tớ sẽ học cách yêu thích công việc của mình.
15. Người tuyệt vọng nhất là nguời trẻ mới vào đời. 
16.Trường lớp đủ sức vỗ về các giấc mộng, chứ cuộc đời không đủ lòng từ bi để hát mãi lời ru.
17. Thực ra, thứ quan trọng nhất ở một con đường, đó chính là bạn đi và nhìn ngắm thế giới.
18. Tôi tin rằng con người ai cũng khao khát tự do. Và đó là khao khát quan trọng, đúng đắn khiến cho mỗi cá thể trưởng thành.

19. Đó không phải là vị thánh cuối cùng của sự sống này sao? – Đừng tin vào thứ gì khác, ngoài nụ cười…
 20. Những người lớn thiếu bản lĩnh, thừa sự u uẩn, giận dữ, thừa cả sự ích kỷ, cứ thế nhân chúng lên bằng những than phiền kế tiếp.
 21. Thật khủng khiếp, ta chỉ có một thời gian rất ngắn để thán phục, yêu đương, mơ mộng và ngạc nhiên.
22. Đừng chối bỏ nụ cười. [...]Nó không chỉ là biểu hiện bình thản tối thượng nhất mà con người có thể dành cho nhau. Nó còn có thể khiến những thứ nghiêm trọng trở nên bình thường. 
23. Có lúc mình chậm chạp như một kẻ lười, lúc quá lười thì nằm khểnh ra chẳng làm gì luôn, nhưng cũng không thể mãi mãi như thế được, nếu không đi về phía trước thì cơn mưa sẽ nhấn chìm ta mất, không thì cũng biến ta thành một gã thất bại giả tưởng.
24. …tiếng cười - dù trong bất kỳ hình thức nào - cũng khiến nỗi sợ hãi trở nên hài hước, đôi khi nó giúp những cơn động kinh co rúm của nỗi sợ được thư giãn, và người ta bình tĩnh hơn để chứng kiến kẻ hù dọa mình.
 25. Nhưng cuộc sống này liệu có gì là một thành công viên mãn hay sự hủy hoại tuyệt cùng?
26. Trong những trang sách cũ, câu chuyện cũ, chàng trai trẻ bỏ tất cả lằn ranh để đuổi theo con đường xuyên nước Mỹ. [...] Ở quãng này của thời gian, người ta gọi tên là tuổi trẻ - dính phải định mệnh cô đơn, suốt nhiều năm uất ức, giận dữ và không biết sợ. Tất cả chỉ để giải tỏa sự tươi đẹp quá mức chịu đựng.
 27. Cách đứng dậy thẳng lưng, khòm lưng, bò lệt bệt, cắn rơm cắn cỏ cúi đầu.. hay gì khác, lại là cái tâm lý được tiêm vào tim từ chính những năm tháng đầu tiên vào đời, bởi những bồi tụ suốt bao năm sống và nghĩ suy.
28. Chúng tôi ngồi đó, nhìn vào khung tường đóng chặt, thầm thì như những người mù lòa đơn độc, ôi đã đi hết tuổi trẻ này, đã lớn hết thân xác này, đã gặp bao nhiêu cuộc đời trước mặt, sao tất cả vẫn chỉ là một mối oan ức mù sương.
Không có “ánh sáng xanh” nào cả [..]